Dục trầm tự hải || Chương 82


⊥ Thời khắc sinh tử (2) ⊥

Bởi vì cõng Âu Nhược Hi trên lưng nên hành động của Âu Bá Dương bị hạn chế đi đôi chút, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự nhạy bén của hắn, huống hồ chi, tuy rằng Nhược Hi vẫn luôn nằm trên lưng Âu Bá Dương, nhưng hai người phối hợp hết sức ăn ý, có thể nhanh nhẹn hỗ trợ Âu Bá Dương giải quyết đối thủ, nhìn chung so với lúc trước thì hiệu quả không có sự khác biệt là bao.

Chỉ có điều hai người họ không hề hay biết lúc bản thân đang sống mái một phen thì tử thần cũng cách bọn họ ngày càng gần.

“Ông chủ!”

“Ông chủ!”

“Ông chủ!”

Những tiểu đội nhỏ khác nhìn thấy hai người Âu Bá Dương, cảm xúc đều đồng loạt sôi trào, trải qua quãng thời gian dài chiến đấu, mọi người rốt cuộc cũng tập trung lại! Nói như vậy, con tin chắn hẳn là ở trong phòng này!

Trước mặt bọn họ chỉ còn lại gian phòng sau cùng, cửa phòng đóng kín.

Âu Bá Dương nhíu mày nhìn vết thương của mười mấy anh em đứng trước mặt, ngay cả Chu Trạch Hâm cũng không thoát khỏi cả người đầy vết thương. Hơn nữa có ba người đã… Nhắm mắt lại, chỉ thấy trong lòng chua xót, Âu Bá Dương trầm giọng nói: “Vào trong thôi, con tin hẳn là ở trong đó”.

Chu Trạch Hâm nhìn Âu Nhược Hi nằm trên lưng Âu Bá Dương, rầu rỉ hỏi: “Nhược Hi… không sao chứ?”

Âu Bá Dương hơi quay đầu nhìn Nhược Hi: “Không có việc gì, chỉ là mệt mỏi nên mới bất tỉnh”.

Chu Trạch Hâm gật đầu, mở cửa.

Bên trong quả nhiên là những người bị mất tích, trên người bọn họ bị trói chặt bởi dây thừng, cả đoàn người tập trung ở giữa phòng, trong miệng bị nhét đồ vật, nhìn thấy đám người Âu Bá Dương lập tức ú ớ kêu lên.

Không cần Âu Bá Dương mở miệng, những thủ hạ phía sau đã tiến lên lấy đồ vật trong miệng họ ra, giúp bọn họ cởi dây trói. Ngay lúc đồ vật được lấy ra khỏi miệng, cả căn phòng bỗng chốc như nổ tung, tiếng người này xen lẫn người kia nháo nhào cả lên không thể nghe ra được gì.

“Im lặng!” Chu Trạch Hâm rống to một tiếng, căn phòng lập tức khôi phục yên tĩnh, thấy thế, Chu Trạch Hâm mới nói tiếp: “Nếu có chuyện cần nói thì cử ra một người đại diện trình bày, cãi nhau như vậy thì có kết quả gì, ai tới nói?”

Đám con tin hết anh nhìn tôi rồi tới tôi nhìn anh, cuối cùng là một kiến trúc sư trông có vẻ lớn tuổi nhất đứng ra nói chuyện, trên mặt của hắn còn mang theo chút sợ hãi: “Đám người kia đặt bom trong phòng này!”

Một lời vừa ra, mọi người đều đồng loạt kinh hô: “Cái gì?”

“Vừa rồi có người của An Đức Liệt vào đây khởi động bom hẹn giờ, tôi nhìn thấy!” Kiến trúc sư xoay người chỉ vào ngăn tủ bên tường, “Ngay trong ngăn kéo!”

Một thành viên của Thiên Kình môn chạy tới, giật ra ngăn tủ nhìn vào nói: “Quả nhiên có bom hẹn giờ, hiện tại chỉ còn ba mươi phút”.

Âu Bá Dương đặt Âu Nhược Hi xuống, Chu Trạch Hâm nhanh tay đỡ lấy, Âu Bá Dương đi tới trước ngăn tủ ngồi xổm xuống, nhìn thấy từng giây trên bom hẹn giờ liên tục trôi đi.

Quan sát một hồi, Âu Bá Dương khẳng định nói: “Bom không chỉ có một, có ít nhất mười cái, hẳn là phân bố ở các gian phòng khác nhau, bây giờ không còn thời gian để phá từng quả bom nữa. Trạch Hâm”.

“Ông chủ”. Chu Trạch Hâm đỡ Âu Nhược Hi, đi tới phía trước.

“Đi xung quanh tìm xem có các loại phao cứu sinh trên thuyền hay không, sau khi tìm thấy thì lập tức rời khỏi đây”.

“Vâng! Tất cả mọi người mau phân chia nhau đi tìm!”. Chu Trạch Hâm đem Âu Nhược Hi giao lại cho Âu Bá Dương, phân phó hai người ở lại chỗ này trông coi tình hình, bản thân thì cùng những người khác tìm phao cứu sinh.

Bên trong gian phòng quay về yên tĩnh, trong lòng mỗi người đều có chút bi thương, lẽ nào ngày hôm phải táng thân ở chỗ này sao?

“Ưm∼” một tiếng hừ nhẹ phá vỡ bầu không khí ngưng trọng bi thương, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Âu Nhược Hi vừa mới hôn mê tỉnh dậy. Âu Nhược Hi nằm trong lòng Âu Bá Dương cọ cọ, hàng mi rung động vài cái, đôi mắt mở ra, bởi vì thời gian dài hôn mê, ánh mắt Âu Nhược Hi có chút mông lung, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Âu Bá Dương thì cậu liền lộ ra nụ cười tươi tắn như những lúc vừa ngủ dậy mỗi buổi sáng, môi mỏng hé mở: “Ba ba ∼ sao ba vẫn chưa đi ngủ?”

Âu Bá Dương khẽ nhướn hàng chân mày rậm, không khỏi muốn cười, hóa ra bảo bối của hắn bất tỉnh một lúc thì cho rằng bây giờ còn đang ở nhà?

Thấy Âu Bá Dương không đáp, cục cưng Nhược Hi không bỏ qua, níu ống tay áo của Âu Bá Dương: “Ba ba, mau nằm xuống cùng ngủ với con đi mà ∼”

Một đám người vừa rồi còn đang ai thán cho cái mạng sắp đi tong của mình thình lình nổi đầy da gà, này, cái này, cậu nhóc trông lớn tướng như vậy rồi mà còn làm nũng? Hơn nữa, có thể khiến cho ông chủ ôm trong lòng thì ra là con trai của hắn?

Âu Bá Dương không nói gì, nắm lấy cái cằm của cục cưng Nhược Hi chuyển hướng sang bên cạnh, cục cưng Nhược Hi vốn đang không vui, nhưng khi nhìn thấy hơn mười đôi mắt sáng lấp lánh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn cậu, khuôn mặt trắng nõn “Oành” một tiếng, triệt để đỏ bừng. Cậu cứng ngắc quay đầu đi, chân tay luống cuống vùng vẫy muốn từ trên người Âu Bá Dương đi xuống, không ngờ cậu lại quên mất bọn họ đang ở trên thuyền, còn ở trước mặt nhiều người như vậy làm nũng với ba ba, aaaaaa, ∼∼∼∼∼ thật mất mặt quá đi ∼∼∼∼∼

Âu Bá Dương đè lại cục cưng Nhược Hi đang làm loạn: “Ngoan ngoãn nằm im, không được lộn xộn”.

Lời nói thập phần uy nghiêm khiến cục cưng Nhược Hi nhất thời dừng động tác, chui vào trong lồng ngực dày rộng của Âu Bá Dương, quẫn bách mà làm một con rùa đen rụt đầu. Âu Bá Dương nhìn bộ dáng đáng yêu của con trai, không nhịn được bật cười, bởi vì cười to mà lồng ngực cũng chấn động theo khiến Nhược Hi càng thêm ngượng ngùng, nâng đầu dùng ánh mắt ai oán nhìn người đang cười nhạo cậu.

Những người khác trong phòng nhờ nhạc đệm nho nhỏ này mà buông lỏng tinh thần, lộ ra một chút tươi cười.

Không đành lòng nhìn ánh mắt ai oán của bảo bối, Âu Bá Dương cười một hồi rốt cuộc cũng nhịn xuống, nhìn gương mặt hồng hồng của Nhược Hi, hỏi: “Bây giờ con cảm thấy thế nào? Có muốn uống nước hay ăn gì không?”

Âu Nhược Hi thử cử động cánh tay, đau tới mức há miệng nhe răng, khuôn mặt vốn đỏ ửng do xấu hổ thoáng chốc trở nên trắng bệch: “Cánh tay đau quá”. Nhìn xung quanh một vòng, phát hiện chỉ có hai người Thiên Kình môn ở chỗ này, lại xuất hiện thêm hơn mười khuôn mặt xa lạ, cậu không khỏi cao hứng: “Ba ba, con tin đều đã tìm thấy rồi sao? Vậy chúng ta sắp có thể về nhà phải không?”

Không khí vốn có chút dịu nhẹ lại chìm vào đáy cốc, Âu Nhược Hi nhìn vẻ mặt của mọi người, trong lòng nổi lên một trận bất an, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Âu Bá Dương, cậu lo lắng hỏi thăm: “Không ra được sao?”

Âu Bá Dương miễn cưỡng cười nhẹ, xoa gò má của Nhược Hi: “Không phải không ra được, mà chúng ta chỉ có nửa giờ để thoát ra khỏi đây, mấy người Trạch Hâm đang đi tìm phao thuyền cứu sinh, chỉ cần tìm thấy chúng ta có thể rời đi”. Vào lúc này, cho dù là thời điểm cường thịnh nhất của hắn cũng không đánh lại được uy lực của tự nhiên, biển rộng mênh mông, nếu như chiếc thuyền này nổ tung mà không có thuyền bè cứu hộ, vậy thì phải chết là không thể nghi ngờ.

“Cái gì?” Âu Nhược Hi dùng cánh tay không bị thương nắm chặt lấy vạt áo của Âu Bá Dương, gấp giọng hỏi: “Vì sao?”

“An Đức Liệt sắp đặt bom hẹn giờ trên thuyền, chắc hắn cũng đã đi rồi”. Âu Bá Dương một bên nhàn nhạt nói, một bên vuốt ve cánh tay trắng nõn của bảo bối Nhược Hi, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.

“Vâng”. Không biết có phải do sự trấn định của Âu Bá Dương ảnh hưởng đến Âu Nhược Hi hay không, cậu chỉ đáp một tiếng rồi không mở miệng nữa, tiếp tục rúc vào lòng Âu Bá Dương.

**********

“Mọi thứ đã sắp xếp xong rồi, thuyền cứu hộ cũng đã tập trung đủ, lúc nào cũng có thể xuất phát”.

Thông tin được truyền tới trong bộ đàm khiến Lý Chí Thành mừng rỡ như điên, hắn cầm lấy bộ đàm trầm giọng nói: “Hai phút sau lập tức khởi hành, mau chóng chạy tới chỗ thuyền cứu hộ”.

“Yên tâm, xuất phát!”

Bọn họ ban đầu là đi bằng trực thăng tới Địa Trung Hải, sau đó mới nhảy dù lên thuyền, Lý Chí Thành có chút suy nghĩ trong lòng, từ lúc bọn họ biết được sự việc cho tới hiện tại chuẩn bị xuất phát đã trôi qua hai mươi phút, nhưng từ phi trường đi tới vị trí thuyền của An Đức Liệt cũng mất hơn hai giờ, An Đức Liệt vội vàng bỏ chạy như thế, chắc chắn đã động tay động chân gì đó trên thuyền, nếu là vậy thì… bọn họ có chạy thoát kịp không?

“Mau lên! Mọi người đừng hốt hoảng, từng người từng người nối đuôi nhau, bất kỳ ai cũng đều có thể rời khỏi!” Chu Trạch Hâm chỉ huy mọi người lên thuyền cứu hộ. Những chiếc thuyền này đều do bọn Chu Trạch Hâm cố gắng hết sức chín trâu hai hổ mới tìm thấy được, có tổng cộng năm chiếc thuyền, con tin mười sáu người, anh em Thiên Kình môn là mười ba người, hai mươi lăm người ngồi thuyền, còn dư bốn người có thể lên trực thăng.

Âu Nhược Hi tựa vào Âu Bá Dương, lẳng lặng nhìn mọi người lên thuyền, mỗi thuyền ngồi năm người, còn dư lại bốn người Âu Bá Dương, Âu Nhược Hi và hai người anh em Thiên Kình môn.

“Đi mau, không còn nhiều thời gian”. Âu Bá Dương gật đầu với Chu Trạch Hâm, Chu Trạch Hâm nhảy lên chiếc thuyền đậu sau cùng, theo ý của Âu Bá Dương chỉ huy bốn chiếc thuyền còn lại đi khỏi. Tốc độ của thuyền tuy không nhanh, nhưng có thể rời xa nơi nguy hiểm này được chút nào hay chút đấy.

“Chúng ta cũng mau đi thôi”. Âu Bá Dương vẫy tay về phía bầu trời, ba chiếc trực thăng vẫn luôn bay lơ lửng trên không chậm rãi hạ thấp xuống, đồng thời thả ra thang dây.

“Hai người lên trước, từng người một, mau lên!” Âu Bá Dương ý bảo hai thủ hạ bên người, bọn họ lắc đầu nói: “Ông chủ, ngài lên trước”.

“Đây là mệnh lệnh, mau!” Âu Bá Dương nghiêm khắc ra lệnh, “Ngay lập tức”.

Hai người họ đi theo bên cạnh Âu Bá Dương cũng đã lâu, hiểu rõ tính tình của hắn, lập tức bám lấy thang dây trèo lên.

“Nhược Hi, con lên đi”. Âu Bá Dương tự động đi sau cùng, đẩy Âu Nhược Hi về phía trước.

Âu Nhược Hi không tình nguyện nói: “Ba, con muốn chúng ta cùng nhau…”

Ầm!

Một tiếng nổ mạnh truyền tới, chiếc thuyền nhất thời rung lắc kịch liệt, Âu Bá Dương và Âu Nhược Hi cũng lung lay theo một chút, Âu Bá Dương nắm lấy tay Âu Nhược Hi bắt buộc cậu cầm lấy thang dây, “Mau! Con leo lên trước! Ba lập tức đi theo phía sau”.

Cánh tay Âu Nhược Hi rất đau, mắt cũng đau, cậu biết, người đàn ông này luôn âm thầm bảo vệ cậu, nhưng để hắn lại phía sau, cậu làm sao có thể rời đi trước?

“Ba ba, ba mau chóng trèo lên cùng con đi!”Âu Nhược Hi trèo lên hai nấc, quay đầu nhìn Âu Bá Dương nói.

Âu Bá Dương lộ ra nụ cười ôn nhu, giống hệt nụ cười mỗi buổi sáng hắn luôn dành cho cậu khi thức dậy, hắn đẩy Âu Nhược Hi về phía trước một chút, nói: “Mau, ba sẽ đi sau con ngay thôi”.

Tiếng nộ mạnh liên tiếp vang lên, Âu Bá Dương lo lắng hối thúc: “Mau lên!” Con thuyền bắt đầu từ từ chìm xuống, Âu Bá Dương không đỡ Âu Nhược Hi được nữa, theo con thuyền nghiêng ngã cơ thể hắn cũng bị lệch đi!

Chương 82 hết »»

Các bạn thấy bánh mì nhà ta như thế nào!!!