Dục trầm tự hải || Chương 12


⊥ Mèo con Nhược Nhược ⊥

Âu Bá Dương nhìn tư liệu trước mắt, không khỏi nhíu mày, giương mắt nhìn Trịnh Lâm: “Chuyện này là sao đây? Không phải nói có thể giải quyết nhanh chóng sao?”

Trịnh Lâm vô tội nhìn Âu Bá Dương cả người tản ra hơi thở bạo ngược: “Ai biết Nhâm Chi Viễn đột nhiên trở nên thông minh? Yên tâm đi, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy, nếu ngay cả hắn cũng không giải quyết được, tôi còn có thể lăn lộn trong hắc đạo sao?”

Âu Bá Dương thoáng hòa hoãn, không sai, hắn tin tưởng năng lực của Trịnh Lâm.

“Nhanh chóng giải quyết, chuyện này càng lúc càng bất lợi đối với chúng ta, tôi biết cậu muốn chơi đùa, nhưng lúc này phải lấy đại cục làm trọng”.

“Vâng, lão đại yên tâm”. Trịnh Lâm khó có được nghiêm túc, trịnh trọng trả lời.

… …

“Nhược Hi, hôm nay ra ngoài ăn cơm với bọn tôi đi!” Lâm Hiếu Phàn vẫn như thường ngày quấn tới rủ rê, cho dù biết rõ hết tám chín phần là bị cự tuyệt, vậy mà mỗi ngày vẫn chạy đến.

Quả nhiên…

“Thật ngại quá, tối nay tôi còn có việc”. Âu Nhược Hi áy náy từ chối.

Mỗi ngày trở về ăn tối là do ba ba quy định, nếu như buổi tối không về, khả năng hai người gặp nhau cũng không đến mấy lần.

Không thèm để ý phất tay, Lâm Hiếu Phàn cũng không bắt buộc. Chỉ cảm thấy kỳ quái vì sao mỗi ngày Âu Nhược Hi đều về nhà sớm như vậy, không phải đến độ tuổi này thường là thời kì phản nghịch sao? Vì sao Âu Nhược Hi hoàn toàn không có biểu hiện gì về phương diện này?”

“Tôi đi đây, có người tới đón tôi rồi”.

“Ừ”. Phất tay, nhìn theo bóng lưng Âu Nhược Hi ly khai.

… …

Âu Nhược Hi có phần vội vàng, hôm nay tan học hơi trễ, về tới nhà nhất định không kịp bữa tối. Ba ba chờ chắc sẽ sốt ruột? Phải mau chóng về nhà.

Vừa nghĩ vừa bước nhanh đến cổng trường, hoàn toàn đánh mất bộ dáng bình tĩnh ngày thường.

A! Mưa rồi! Cơn mưa xối xả đổ lên người Âu Nhược Hi, không đến một phút đồng hồ toàn thân cậu đều ướt như chuột lột, tóc đen mềm mại bị ướt dính lên trán.

Bước nhanh không được nữa, bất chấp hình tượng, kẹp túi xách dưới nách, nhấc chân dài chạy đi.

Thật vất vả chạy tới cổng trường, liếc mắt liền nhìn thấy xe hơi màu đen có rèm che đậu ven đường. Vừa định đi qua đó, Âu Nhược Hi bỗng nghe thấy một âm thanh nức nở kỳ quái.

Quanh năm luyện võ, Âu Nhược Hi đã trở nên tai thính mắt tinh, cho dù là âm thanh rất nhỏ cũng có thể nghe được.

Dừng bước chân, Âu Nhược Hi nghi ngờ tìm kiếm xung quanh.

Dù sao y phục cũng đã bị ướt, ướt nhiều thêm nữa cũng không sao. May mắn văn kiện đặt trong túi xách, nếu không bị ướt thì nguy rồi.

Chu Trạch Hâm thấy tiểu thiếu gia nhà mình chạy ra, đang muốn xông đến đây lại đột ngột dừng lại, sau đó đi qua đi lại xung quanh, cúi đầu như đang tìm cái gì. Chu Trạch Hâm lo lắng, cầm dù bước xuống xe.

Âu Nhược Hi đang cúi đầu tìm kiếm, cậu nghe thấy tiếng nức nở đâu đây, khi tìm được nơi phát ra âm thanh, lập tức nhìn thấy một vật nhỏ nằm trong bụi cây ngoài trường học.

Thì ra là mèo con, lông trắng, trên lưng có một vệt vàng, có lẽ thời gian dài không được chăm sóc, lông màu trắng bám đầy bụi biến thành màu đen, giọt mưa làm ướt lông trên người, dán lên thân thể gầy nhỏ của nó. Dường như cảm nhận có người nhìn nó, mèo con nâng đầu nho nhỏ lên.

Con ngươi màu nâu trong suốt thẳng tắp nhìn Âu Nhược Hi, tựa hồ không hiểu vì sao lại có người ở đây?

Nhìn lông mèo dính đầy cỏ, Âu Nhược Hi có chút đau lòng, mưa lớn như vậy không có ai chăm sóc nó sao?

Đỉnh đầu đột nhiên ngừng mưa, Âu Nhược Hi quay đầu nhìn người phía sau cười khẽ: “Chú Chu, chú xem, con có thể mang con mèo đó về nuôi không? Ba ba cho phép không?”

Nhìn nụ cười trên mặt Âu Nhược Hi, Chu Trạch Hâm không đành lòng hắt nước lạnh lên người cậu, đành nói: “Trước tiên cứ mang về”. Trời biết lão đại nhà mình ghét nhất là động vật có lông. (@@, vậy không lẽ động vật không lông anh sẽ thích sao???). Bất quá không biết nếu là tiểu thiếu gia hắn có đồng ý hay không.

Đưa túi xách cho Chu Trạch Hâm, Âu Nhược Hi cúi người nhẹ nhàng ôm lấy mèo con, mèo con kia cảm giác cậu không có ác ý, mặc kệ cậu ôm nó. Tựa đầu càng sâu vào lòng Âu Nhược Hi, ở trong ngực cậu cọ cọ vài cái, bộ dáng ngoan ngoãn khiến tâm tình Âu Nhược Hi tốt hơn.

“A…” Bàn tay mịn màng vuốt ve thân thể gầy trơ xương của mèo con, đôi mắt to tròn hơi nheo lại, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ.

Ôm mèo con, Âu Nhược Hi đi về phía xe hơi.

Ba ba có đồng ý cho mình nuôi nó hay không?

Chu Trạch Hâm ở phía sau che dù cho cậu, mỉm cười lắc đầu, về mặt này tiểu thiếu gia một điểm cũng không giống lão đại!

Ngồi vào vị trí của mình, Âu Nhược Hi đang rầu rĩ không biết làm thế nào để lau khô cho mèo con, đã thấy một chiếc khăn lông được đưa tới trước mặt.

Tiếp nhận chiếc khăn, Âu Nhược Hi cười nói: “Trong xe thật đầy đủ mọi thứ”.

“Ha hả, là do lão đại phân phó, để ngừa vạn nhất, đồ dùng hằng ngày và thuốc men ở đây đều có đủ”. Chu Trạch Hâm thuận miệng đáp.

Người nói vô tâm người nghe hữu ý chính là thế này.

Âu Nhược Hi nghe nói thế không khỏi mỉm cười, ba ba suy nghĩ thật chu đáo, thật sự là không ngờ!

Tay vô thức vuốt ve đầu mèo con, Âu Nhược Hi có chút xuất thần.

Chỉ cần như vậy thôi, ba ba quan tâm mình, mình thích ba ba. Chỉ cần như vậy là tốt rồi.

Chu Trạch Hâm từ kính chiếu hậu nhìn biểu tình của tiểu thiếu gia từ hài lòng biến thành cô đơn, trong lòng cũng không có tư vị gì, hài tử đáng yêu như vậy, là ai khiến cho cậu lộ ra vẻ mặt như thế? (là lão đại ngu ngốc nhà anh đó! Hừ hừ!)

Đúng là tuổi trẻ! Thiếu niên tư xuân! Nhìn cậu hắn cảm thấy mình đã già rồi. Sờ sờ mặt, bất đắc dĩ lái xe. Trong lòng thì đang ai thán, thanh xuân đã qua a!

Âu Nhược Hi vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Âu Bá Dương ngồi trên ghế sô pha đọc báo, trông thập phần nghiêm túc.

Âu Nhược Hi trong lòng ôm mèo con, dừng bước, không biết nói với Âu Bá Dương như thế nào. Trong nhà chưa bao giờ nuôi sủng vật, ba ba có đáp ứng hay không?

Âu Nhược Hi vừa vào cửa Âu Bá Dương đã biết, cảm thấy cậu đứng bên cạnh mình nữa ngày không nói lời nào, kỳ quái ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vật nhỏ trong lòng con trai.

Nhướn mi, không nói gì.

Âu Nhược Hi thấy biểu tình của Âu Bá Dương, ngực thắt lại, phản xạ ôm chặt lấy mèo con, cắn chặt môi dưới, thần sắc khẩn trương.

Âu Bá Dương nhịn xuống tiếu ý sắp lộ ra, bất động thanh sắc.

Âu Nhược Hi thấy ba ba không có biểu hiện gì, không khỏi mắng chính mình phản ứng quá độ, thả lỏng, cẩn cẩn dực dực mở miệng: “Ba ba, con muốn nuôi nó, được không?”

Âu Bá Dương nhìn Âu Nhược Hi, một lúc lâu, ánh mắt mới rơi trên người vật nhỏ trong lòng cậu, nhìn chòng chọc hơn mười mấy giây mới nói: “Đừng để nó chạy đến phòng ta”.

“Được!” Âu Nhược Hi vui vẻ, không nghĩ tới ba ba dễ dàng đồng ý, thật sự là quá tốt. Bởi vì ba ba luôn nghiêm túc, cho nên cậu nghĩ ba ba không thích mấy động vật nhỏ. Thế nhưng, hôm nay không nói gì đã đồng ý.

“Cảm ơn ba ba!”

“Được rồi. Mau đi tắm rồi xuống ăn cơm”.

Âu Nhược Hi giao mèo con cho vú Dương, lên lầu đi tắm, cùng ăn cơm với ba ba quan trọng hơn, mèo con đợi lát nữa hãy tính. (em thấy sắc quên vật nuôi +_+)

Chu Trạch Hâm cũng đi vào cùng Âu Nhược Hi, thấy biểu hiện của Âu Bá Dương thì âm thầm giật mình. Không ngờ lại đồng ý cho tiểu thiếu gia nuôi sủng vật? Thật sự là… Bất quá, hắn thật đúng là cưng chìu con trai! Trước đây phu nhân cũng muốn nuôi, lại bị lão đại nghiêm khắc phản đối, chênh lệch nha!

Mọi người ngồi trước bàn ăn, Âu Bá Dương lên tiếng ăn cơm.

Âu Nhược Hi bởi vì chuyện của mèo con, lúc này khuôn mặt vẫn tràn đầy tươi cười, thấy Âu Bá Dương không động đũa, liền gắp rau vào trong chén của Âu Bá Dương, vú Dương và Chu Trạch Hâm không kịp ngăn cản, đều âm thầm kêu không tốt, tâm tình vui vẻ của tiểu thiếu gia sợ là phải chấm dứt ngay lập tức.

Thế nhưng, một màn kế tiếp khiến hai người bọn họ kinh ngạc trợn to mắt, Âu Bá Dương mặt không đổi sắc gắp món rau kia bỏ vào trong miệng nhai, thậm chí còn có thể cảm giác được hành động này của Âu Nhược Hi khiến tâm tình của hắn rất tốt.

Cái kia… Không phải lão đại không thích người khác gắp đồ ăn cho hắn sao? Thế nào…

Chu Trạch Hâm cúi đầu ăn, mắt thỉnh thoảng liếc về phía hai người một gắp một ăn, càng xem càng nghĩ, có bất thường, đúng! Thật sự là có bất thường, hành động của hai cha con này, hình như có chút…

Ánh mắt sắc bén quét về phía Chu Trạch Hâm, Chu Trạch Hâm rùng mình, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, làm bộ chăm chú ăn.

Âu Bá Dương hết sức hài lòng Chu Trách Hâm thức thời, tiếp tục hưởng thụ con trai phục vụ. (Không ngờ anh cũng là người nham hiểm)

Ừ, đúng là đồ ăn con trai gắp, ăn ngon! (Anh thật là biết hưởng thụ)

Chương 12 hết »»

Qua chương này ta rút ra được một kết luận anh công của chúng ta không hề khù khờ, chính xác là một tên bá đạo, phúc hắc, nham hiểm, lưu manh công.

Tội cho bé Hi đáng yêu, mỏng manh của ta!!! Hứ hứ hứ…

6 bình luận về “Dục trầm tự hải || Chương 12

      1. Hông thấy , bạn thấy cho mình xin địa chỉ nhà đó với chứ đọc QT loạn cả óc @@ , mà bạn cho mình hỏi bộ Dục Trầm Tự Hải bao nhiêu chương thì Hoàn thế để mình còn biết đường hóng :))

        Thích

Các bạn thấy bánh mì nhà ta như thế nào!!!