Dục trầm tự hải || Chương 81

⊥ Thời khắc sinh tử (1) ⊥

Nếu đem con thuyền này cắt ngang, ngay lập tức sẽ phát hiện ra mấy người Âu Bá Dương đang bị vây trong một vòng tròn, dần dần tiến vào trung tâm.

Mỗi một phòng đều sắp đặt sẵn cạm bẫy cùng sát thủ, vĩnh viễn không thể đoán ra được cạm bẫy là gì, được che dấu ở đâu, hoặc là không cẩn thận sẽ đụng phải một vật gì đó rồi lại dẫn tới một trận gió tanh mưa máu. Đạn dược bên phe Âu Bá Dương tiêu hao nhanh chóng, mỗi một người đều bị thương, ngay cả Âu Bá Dương cũng không thể may mắn tránh khỏi.

Âu Nhược Hi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, việc chiến đấu liên tục cùng với mất máu quá nhiều, thể lực của cậu bắt đầu chống đỡ hết nổi, thân thể chưa bao giờ suy yếu như lúc này, càng lúc càng mờ mịt choáng váng. Không biết lại vấp phải cái gì, dưới chân Âu Nhược Hi lảo đảo một cái, thân hình không thể đứng vững được nữa, ngã nhào trên mặt đất.

Âu Bá Dương đang gắt gao quan sát tình hình bốn phía, không thể lúc nào cũng chú ý tới Âu Nhược Hi, cho đến khi hắn nghe thấy âm thanh vật nặng đổ xuống, sắc mặt nhất thời đại biến. Lúc này đây, hắn không còn tâm tình nào mà để ý tới hoàn cảnh xung quanh, cũng chẳng quan tâm tới việc giải cứu con tin gì nữa, dáng vẻ suy yếu té ngã trên mặt đất của bảo bối khiến trái tim hắn rét lạnh.

“Nhược Hi! Nhược Hi!” Âu Bá Dương vỗ vỗ mặt Âu Nhược Hi, trong giọng nói luôn bình thản kia lại xen lẫn muôn vàn lo lắng, lông mày rậm nhăn lại, khuôn mặt như đao khắc lại cương cứng như khúc gỗ, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của Âu Nhược Hi.

Đau đớn trên mặt khiến Âu Nhược Hi nhíu chặt chân mày, chậm rãi mở mắt, chớp mắt hai lần mới nhìn rõ được người ôm mình, vô lực gượng cười: “Ba ba, con không sao, chỉ là hơi mệt một chút thôi, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi”. Nhìn nam nhân lo lắng cho mình như vậy khiến cậu rất đau lòng, giờ phút này, Âu Nhược Hi mới cảm thấy hối hận chưa từng có, hối hận vì tự cho mình đúng. Nếu không phải do cậu tự tiện chủ trương, ba ba hành động một mình sẽ càng dễ dàng hơn. Vốn cho rằng bản thân đã có thể độc lập, có thể giúp được ba ba, nhưng cuối cùng lại trở thành trói buộc của hắn. Âu Nhược Hi trong lòng vô cùng khổ sở.

“Con đang nói gì vậy? Đã té xỉu đến vậy mà còn muốn cậy mạnh hay sao?” Âu Bá Dương trách cứ, “Khó chịu vì sao không nói sớm cho ba biết? Con có biết khoảnh khắc nhìn con ngã xuống tâm trạng của ba như thế nào không?” Tuy rằng miệng thì trách cứ, nhưng động tác ở tay lại không chậm chút nào, hắn vặn mở chai nước, đưa tới bên miệng Âu Nhược Hi, Âu Nhược Hi hé miệng, dòng nước tươi mát hóa giải cho cổ họng khô cằn bỏng rát, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, nghe Âu Bá Dương nói, cậu suy yếu cười cười: “Thật mà, có thể là do tiêu hao thể lực quá độ nên nhất thời có chút chịu không nổi, vì vậy mới hôn mê bất tỉnh, ba ba không cần lo lắng, con nghỉ ngơi một chút sẽ tốt lên thôi”.

Âu Bá Dương nhíu mày, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của bảo bối, nhìn thế nào cũng không cảm thấy chỉ nghỉ ngơi một chút là tốt lên.

“Đừng nói nữa, ba cõng con”. Quyết đoán đưa ra chủ ý, Âu Bá Dương hành động thật nhanh, đỡ Âu Nhược Hi đứng lên, hơi ngồi xổm xuống, bày ra tư thế khom lưng.

“Ba ba, không cần, ba cõng con sẽ rất bất tiện, làm sao chiến đấu được?” Âu Nhược Hi không đồng ý, cậu đã đem tới rất nhiều phiền phức cho ba ba rồi, không muốn tăng thêm gánh nặng cho hắn nữa đâu.

“Đừng nói nhảm, lên đi, ba không sao”. Âu Bá Dương bình thường nói chuyện với Âu Nhược Hi đều rất ôn hòa, nhưng lúc này thì vô cùng nghiêm túc, trực tiếp ra lệnh.

Âu Nhược Hi nhíu mi, nhìn tấm lưng dày rộng phía trước, do dự.

“Ba ba, hay là ba đi trước đi, con chờ ở chỗ này, sát thủ ở đây đều chết hết cả rồi, sẽ không có chuyện gì đâu”.

“Lên đây, tuyệt đối không có chuyện ba bỏ con ở lại đây một mình”. Âu Bá Dương lần thứ hai ra lệnh, đã có chút không vui.

Giằng co trong chốc lát, Âu Nhược Hi cuối cùng vẫn nhận mệnh bò lên, nhẹ nhàng nằm lên lưng của Âu Bá Dương. Âu Bá Dương đưa tay vòng ra sau đầu gối của cậu, hơi xốc cậu lên vững vàng đặt trên lưng, hành động vẫn lưu loát như cũ, dường như trọng lượng của Âu Nhược Hi hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới hắn. Âu Nhược Hi tựa đầu vào hõm vai Âu Bá Dương, một mùi hương chỉ thuộc về riêng người này lập tức vờn quanh chóp mũi, khiến cậu cảm thấy an tâm hơn. Cảm giác mệt mỏi lại kéo tới, Âu Nhược Hi dần dần thả lỏng người, hai mắt nhắm lại.

Âu Bá Dương hơi nghiêng đầu, mái tóc phía trước ngăn trở ánh mắt của bảo bối, nhưng hắn biết, bảo bối đang ngủ. Cân nặng trên lưng hoàn toàn không phải là gánh nặng của hắn, mà là cân nặng của hạnh phúc, còn người đang nằm trên lưng hắn, chính là hạnh phúc của hắn.

**********

Bộ dáng hạnh phúc của hai người kia cho dù là cách một tấm màn cũng chói mù ánh mắt An Đức Liệt, hắn nham hiểm ra lệnh cho Leo đứng phía sau: “Leo, khởi động bom hẹn giờ, đặt thời gian là 90 phút, sau khi khởi động chúng ta lập tức rời khỏi đây”. 90 phút, dựa theo tốc độ của bọn người Âu Bá Dương bây giờ, hẳn là bọn họ vừa cứu được người ra thì sẽ không còn thời gian để rời đi.

Leo cả kinh, do dự nhìn hơn mười thân ảnh lóe lên trên màn hình: “Thiếu gia, làm như vậy có phải là quá độc ác rồi hay không? Nếu như những thuộc hạ khác của Âu Bá Dương tìm đến đây, chúng ta…”

An Đức Liệt trở tay cho hắn ta một cái tát, âm ngoan nói: “Lúc nào thì học được chống đối rồi hả? Lời của tôi nói mà dám không nghe sao?”

Leo mặt bị đánh nghiêng hẳn sang một bên, nhưng hắn ta không để ý tới đau đớn, cúi đầu cung kính nói: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ lập tức làm ngay”.

Ấn một cái nút, Leo nói: “Chủ tử, hiện tại chúng ta có thể rời đi”.

An Đức Liệt lạnh lùng nở một nụ cười, trong con người màu xanh nhạt đều hiện sự tàn nhẫn.

**********

“A? Đằng kia có một chiếc cano đang rời khỏi đây?” Bên trong chiếc trực thăng vẫn luôn xoay tròn trên bầu trời ngay phía trên con thuyền, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, thân hình cường tráng cùng một bộ râu quai nón nam tính kinh ngạc thốt lời. Kéo màn hình lại gần, là An Đức Liệt một đầu tóc xanh và Leo đang khởi động cano. Hai người khác cũng ở trên trực thăng hiển nhiên cũng phát hiện ra cano của An Đức Liệt, trong phòng thông tin lập tức tràn ra một trận mắng mỏ.

“Con mẹ nó, An Đức Liệt quả nhiên là đủ tàn nhẫn, không ngờ có thể bỏ lại thuộc hạ tự mình chạy trốn?!”

“Mạng của người khác thì không phải là mạng sao? Đúng là không có tính người mà!”

“Khoan, chờ một chút, mọi người không cảm thấy An Đức Liệt vội vã chạy đi như vậy rất đáng ngờ hay sao?” Người đàn ông râu quai nón bình tĩnh mở miệng, chỉ ra vấn đề trong đó.

Lời của hắn hiển nhiên khiến hai người còn lại chú ý, bọn họ lập tức cẩn thận suy nghĩ lại, giây sau đều bừng tỉnh, lên tiếng: “Nói không sai, nhất định trên thuyền có gì đó rất nguy hiểm khiến hắn không thể không rời khỏi, có hai khả năng, một là ông chủ đã thành công chiếm được quyền chủ động, cứu thoát con tin, hai là trên thuyền có đồ vật đủ để uy hiếp tới tính mạng của hắn”.

“Nếu như ông chủ chiếm được quyền chủ động nhất định sẽ báo ngay cho chúng ta biết, hiện tại vẫn chưa có tin tức, cho nên chắc chắn không phải là khả năng thứ nhất, hơn nữa cũng không đến nổi khiến An Đức Liệt chạy trối chết như vậy”.

“Vậy thì chỉ có thể là khả năng thứ hai!”

“Mau! Mau chóng thông báo cho ông chủ! Bảo bọn họ nhanh rời khỏi!”

“Nguy rồi! Tín hiệu đã bị cắt đứt! An Đức Liệt đúng là đê tiện vô liêm sỉ!”

“MD!”

“Mau thông tri với Lý Chí Thành, thỉnh cầu viện trợ, mau lên!”

“MD! Cái tên vô sỉ đê tiện này!”

**********

Sáng sớm, khu biệt thự cao cấp của Âu gia chìm trong ánh sáng dương quang chói lọi, Chu Tử Diêm, Trịnh Lâm và Hưng Hinh ngồi trong phòng khách lo lắng chờ đợi, vú Dương nhìn không nổi nữa đành lên tiếng: “Tiên sinh, mọi người ăn trước đi đã, tiểu thiếu gia không biết khi nào mới rời giường”.

“Nhược Hi không phải nói tới nhà Ngụy tiên sinh ở vài ngày thôi sao, hiện tại cũng hơn hai ngày rồi, hẳn là đã trở về rồi nhỉ!” Ngón tay Trịnh Lâm liên tục gõ lên mặt bàn, tần suất ngày càng nhanh, hắn bỗng nhiên đứng lên, trong lòng luôn cảm thấy bất an: “Không được! Tôi phải đi lên lầu nhìn xem!”

“Nhưng mà thiếu gia không cho phép người khác đi lên lầu…” vú Dương do dự nói.

Trịnh Lâm có chút chần chờ, mệnh lệnh của ông chủ hắn cũng biết, nhưng hiện tại có liên quan tới Nhược Hi, chắc ông chủ sẽ không trách tội hắn đâu!

“Các người ở dưới này chờ đi, một mình tôi đi lên, nếu ông chủ có biết thì để một mình tôi gánh tội”. Trịnh Lâm nói xong cũng không chờ những người khác đáp lại, xông thẳng lên lầu.

Chu Tử Diêm và Hưng Hinh đều tò mò nhìn về hướng trên lầu, bọn họ thực sự muốn biết lầu hai bị Âu Bá Dương đưa vào vùng cấm trông như thế nào, mặc dù bọn họ cũng biết sẽ không có khác biệt quá lớn so với các tầng khác, nhưng bởi vì bị cấm nên nó mới có vẻ thần bí.

Chỉ chốc lát sau Trinh Lâm ào xuống như một cơn gió, sắc mặt tối đen: “Nhược Hi không có trên đó, xem ra thằng nhóc đó đã bỏ chạy cách đây hai ngày, vậy mà chúng ta không hề phát hiện!”

Chủ Tử Diêm cả kinh nói: “Cậu ấy có thể chạy đi đâu chứ”.

“Nước Đức”. Hưng Hinh lạnh lùng nhả ra hai chữ.

Sắc mặt Trịnh Lâm càng thêm âm trầm: “Liên hệ với Chu Trạch Hâm, hỏi hắn Nhược Hi có ở chỗ hắn hay không”.

Hưng Hinh gọi điện, thanh âm băng lãnh: “Khu vực ngoài vùng phủ sóng”.

Hưng Hinh gọi thêm số của những người khác, cũng đều ngoài vùng phủ sóng, trên khuôn mặt luôn lãnh đạm lạnh lùng dần trở nên biến sắc, ngay lúc kiên trì của cô sắp bị rút hết sạch thì cuối cùng cũng có một người tiếp điện thoại.

Chu Tử Diêm cũng cảm thấy bầu không khí ngày càng căng thẳng, bất an trong lòng y cũng ngày càng nghiêm trọng hơn. Kể từ lúc biết y là cậu của Âu Nhược Hi, bọn Trịnh Lâm đã không còn phòng bị y nữa, nhưng thời điểm gần đây bọn họ lại luôn để mắt tới y, vì vậy y có thể khẳng định người mà Âu Bá Dương đang đối phó bên Đức là ai, chính vì vậy y mới càng thêm lo lắng, lo lắng cho người nào, chính y cũng không biết, có thể là cả hai bên!

“Ông chủ và mọi người bị An Đức Liệt dẫn dụ tới một con thuyền, hiện tại sống chết không rõ”. Sau khi nghe điện thoại, Hưng Hinh cúp máy, thanh âm như kết băng, nói rõ tình huống một lần.

“Cái gì?” Chú Tử Diêm lập tức đứng lên, trên mặt vô cùng lo lắng, y thì thầm: “Sống chết không rõ? Thủ đoạn của An Đức Liệt tôi vô cùng hiểu rõ, nếu như hắn muốn dồn người ta vào chỗ chết, nhất định sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, cái gì hắn cũng làm ra được! Hắn… Không được, các người mau đi cứu bọn họ! Chậm chút nữa bọn họ sẽ không còn mạng trở về!”

Trịnh Lâm nhìn y lo lắng không có vẻ gì là làm bộ, sắc mặt hơi dịu lại: “Bọn tôi đương nhiên phải qua đó, nhưng không phải hiện tại. Vấn đề của Âu thị ở đây vẫn cần người trông coi, Hinh, giao cho em được chứ? Lúc cần thiết có thể xin sự giúp đỡ của An thị, bọn họ là đồng minh của chúng ta, nhất định sẽ hỗ trợ”.

Hưng Hinh tuy rằng rất muốn đi, nhưng cô cũng biết lúc này không phải là thời điểm nổi nóng, cho nên trịnh trọng gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Trịnh Lâm gật đầu, chuyển hướng Chu Tử Diêm, “Anh không cần phải gấp gáp, những người ông chủ dẫn đi đều rất lợi hại, đều là tinh anh trong tinh anh, ông chủ và Chu Trạch Hâm lại càng lợi hại, anh từng có một thời gian dài đi theo An Đức Liệt, chắc cũng nghe nói tới <Hoàng> và <Phi Hồ> đúng không?”

Chu Tử Diêm kinh hô: “<Hoàng> và <Phi Hồ>? Vậy các người là…” Y nhìn Trịnh Lâm và Hưng Hinh, trong lòng hiểu ra: “Tôi chỉ nghe nói về Thiên Kình Môn, Thiên Kình Môn có <Hoàng> và ba thủ hạ của hắn <U Hồ>, <Ngân Hồ> và <Phi Hồ> từng tung hoành ngang dọc trong hai giới hắc bạch, tạo nên vô số kỳ tích, không nghĩ tới lại là các người”.

“Đúng vậy, cho nên, tình hình hiện tại của ông chủ không đến mức nguy hiểm tới mạng sống, nhưng chúng ta ở bên này cũng cần mau chóng chuẩn bị. Hinh, người của Thiên Kình môn anh sẽ không mang theo, để lại cho em, phòng ngừa An Đức Liệt đánh lén, anh sẽ đi một mình. Trên thuyền chỉ có mười mấy người, nhưng bên Đức còn có hơn một trăm người, anh tin tưởng chỉ cần những người bên đó là đủ rồi”. Trịnh Lâm lên kế hoạch, “Âu thị bên này nhất định phải bảo vệ thật tốt, đây là tâm huyết nửa đời người của ông chủ và chúng ta”.

Hưng Hinh gật đầu, sắc mặt ngưng trọng hơn bao giờ hết.

“Chu Tử Diêm, anh…”

Chu Tử Diêm lộ vẻ khó xử: “Hôm nay là ngày chị gái tôi phẫu thuật, sợ rằng không đi cùng mọi người được”.

“Được, vậy anh ở lại đây đi. Vú Dương, hệ thống an ninh của biệt thự lập tức mở liên tục 24/24, dì cứ ở trong nhà chờ đợi, chỉ cần không đi ra ngoài tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm”.

Vú Dương vô cùng bình tĩnh gật đầu, hoàn toàn không chút kinh hoảng, hiển nhiên bà đã gặp phải chuyện này không chỉ một hai lần.

Sắp xếp xong xuôi, lại ngồi trở về ghế, nhanh chóng ăn uống lót dạ, sau đó nói: “Hinh, em giúp anh chuẩn bị máy bay riêng, 10 phút nữa xuất phát”.

“Được”. Hưng Hinh đứng dậy đi qua một bên gọi điện thoại, thông báo một tiếng, rồi quay đầu nói với Trịnh Lâm: “Đã sẵn sàng”.

Chương 81 hết »»