Dục trầm tự hải || Chương 82

⊥ Thời khắc sinh tử (2) ⊥

Bởi vì cõng Âu Nhược Hi trên lưng nên hành động của Âu Bá Dương bị hạn chế đi đôi chút, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự nhạy bén của hắn, huống hồ chi, tuy rằng Nhược Hi vẫn luôn nằm trên lưng Âu Bá Dương, nhưng hai người phối hợp hết sức ăn ý, có thể nhanh nhẹn hỗ trợ Âu Bá Dương giải quyết đối thủ, nhìn chung so với lúc trước thì hiệu quả không có sự khác biệt là bao.

Chỉ có điều hai người họ không hề hay biết lúc bản thân đang sống mái một phen thì tử thần cũng cách bọn họ ngày càng gần.

“Ông chủ!”

“Ông chủ!”

“Ông chủ!”

Những tiểu đội nhỏ khác nhìn thấy hai người Âu Bá Dương, cảm xúc đều đồng loạt sôi trào, trải qua quãng thời gian dài chiến đấu, mọi người rốt cuộc cũng tập trung lại! Nói như vậy, con tin chắn hẳn là ở trong phòng này!

Trước mặt bọn họ chỉ còn lại gian phòng sau cùng, cửa phòng đóng kín.

Âu Bá Dương nhíu mày nhìn vết thương của mười mấy anh em đứng trước mặt, ngay cả Chu Trạch Hâm cũng không thoát khỏi cả người đầy vết thương. Hơn nữa có ba người đã… Nhắm mắt lại, chỉ thấy trong lòng chua xót, Âu Bá Dương trầm giọng nói: “Vào trong thôi, con tin hẳn là ở trong đó”.

Chu Trạch Hâm nhìn Âu Nhược Hi nằm trên lưng Âu Bá Dương, rầu rỉ hỏi: “Nhược Hi… không sao chứ?”

Âu Bá Dương hơi quay đầu nhìn Nhược Hi: “Không có việc gì, chỉ là mệt mỏi nên mới bất tỉnh”.

Chu Trạch Hâm gật đầu, mở cửa.

Bên trong quả nhiên là những người bị mất tích, trên người bọn họ bị trói chặt bởi dây thừng, cả đoàn người tập trung ở giữa phòng, trong miệng bị nhét đồ vật, nhìn thấy đám người Âu Bá Dương lập tức ú ớ kêu lên.

Không cần Âu Bá Dương mở miệng, những thủ hạ phía sau đã tiến lên lấy đồ vật trong miệng họ ra, giúp bọn họ cởi dây trói. Ngay lúc đồ vật được lấy ra khỏi miệng, cả căn phòng bỗng chốc như nổ tung, tiếng người này xen lẫn người kia nháo nhào cả lên không thể nghe ra được gì.

“Im lặng!” Chu Trạch Hâm rống to một tiếng, căn phòng lập tức khôi phục yên tĩnh, thấy thế, Chu Trạch Hâm mới nói tiếp: “Nếu có chuyện cần nói thì cử ra một người đại diện trình bày, cãi nhau như vậy thì có kết quả gì, ai tới nói?”

Đám con tin hết anh nhìn tôi rồi tới tôi nhìn anh, cuối cùng là một kiến trúc sư trông có vẻ lớn tuổi nhất đứng ra nói chuyện, trên mặt của hắn còn mang theo chút sợ hãi: “Đám người kia đặt bom trong phòng này!”

Một lời vừa ra, mọi người đều đồng loạt kinh hô: “Cái gì?”

“Vừa rồi có người của An Đức Liệt vào đây khởi động bom hẹn giờ, tôi nhìn thấy!” Kiến trúc sư xoay người chỉ vào ngăn tủ bên tường, “Ngay trong ngăn kéo!”

Một thành viên của Thiên Kình môn chạy tới, giật ra ngăn tủ nhìn vào nói: “Quả nhiên có bom hẹn giờ, hiện tại chỉ còn ba mươi phút”.

Âu Bá Dương đặt Âu Nhược Hi xuống, Chu Trạch Hâm nhanh tay đỡ lấy, Âu Bá Dương đi tới trước ngăn tủ ngồi xổm xuống, nhìn thấy từng giây trên bom hẹn giờ liên tục trôi đi.

Quan sát một hồi, Âu Bá Dương khẳng định nói: “Bom không chỉ có một, có ít nhất mười cái, hẳn là phân bố ở các gian phòng khác nhau, bây giờ không còn thời gian để phá từng quả bom nữa. Trạch Hâm”.

“Ông chủ”. Chu Trạch Hâm đỡ Âu Nhược Hi, đi tới phía trước.

“Đi xung quanh tìm xem có các loại phao cứu sinh trên thuyền hay không, sau khi tìm thấy thì lập tức rời khỏi đây”.

“Vâng! Tất cả mọi người mau phân chia nhau đi tìm!”. Chu Trạch Hâm đem Âu Nhược Hi giao lại cho Âu Bá Dương, phân phó hai người ở lại chỗ này trông coi tình hình, bản thân thì cùng những người khác tìm phao cứu sinh.

Bên trong gian phòng quay về yên tĩnh, trong lòng mỗi người đều có chút bi thương, lẽ nào ngày hôm phải táng thân ở chỗ này sao?

“Ưm∼” một tiếng hừ nhẹ phá vỡ bầu không khí ngưng trọng bi thương, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Âu Nhược Hi vừa mới hôn mê tỉnh dậy. Âu Nhược Hi nằm trong lòng Âu Bá Dương cọ cọ, hàng mi rung động vài cái, đôi mắt mở ra, bởi vì thời gian dài hôn mê, ánh mắt Âu Nhược Hi có chút mông lung, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Âu Bá Dương thì cậu liền lộ ra nụ cười tươi tắn như những lúc vừa ngủ dậy mỗi buổi sáng, môi mỏng hé mở: “Ba ba ∼ sao ba vẫn chưa đi ngủ?”

Âu Bá Dương khẽ nhướn hàng chân mày rậm, không khỏi muốn cười, hóa ra bảo bối của hắn bất tỉnh một lúc thì cho rằng bây giờ còn đang ở nhà?

Thấy Âu Bá Dương không đáp, cục cưng Nhược Hi không bỏ qua, níu ống tay áo của Âu Bá Dương: “Ba ba, mau nằm xuống cùng ngủ với con đi mà ∼”

Một đám người vừa rồi còn đang ai thán cho cái mạng sắp đi tong của mình thình lình nổi đầy da gà, này, cái này, cậu nhóc trông lớn tướng như vậy rồi mà còn làm nũng? Hơn nữa, có thể khiến cho ông chủ ôm trong lòng thì ra là con trai của hắn?

Âu Bá Dương không nói gì, nắm lấy cái cằm của cục cưng Nhược Hi chuyển hướng sang bên cạnh, cục cưng Nhược Hi vốn đang không vui, nhưng khi nhìn thấy hơn mười đôi mắt sáng lấp lánh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn cậu, khuôn mặt trắng nõn “Oành” một tiếng, triệt để đỏ bừng. Cậu cứng ngắc quay đầu đi, chân tay luống cuống vùng vẫy muốn từ trên người Âu Bá Dương đi xuống, không ngờ cậu lại quên mất bọn họ đang ở trên thuyền, còn ở trước mặt nhiều người như vậy làm nũng với ba ba, aaaaaa, ∼∼∼∼∼ thật mất mặt quá đi ∼∼∼∼∼

Âu Bá Dương đè lại cục cưng Nhược Hi đang làm loạn: “Ngoan ngoãn nằm im, không được lộn xộn”.

Lời nói thập phần uy nghiêm khiến cục cưng Nhược Hi nhất thời dừng động tác, chui vào trong lồng ngực dày rộng của Âu Bá Dương, quẫn bách mà làm một con rùa đen rụt đầu. Âu Bá Dương nhìn bộ dáng đáng yêu của con trai, không nhịn được bật cười, bởi vì cười to mà lồng ngực cũng chấn động theo khiến Nhược Hi càng thêm ngượng ngùng, nâng đầu dùng ánh mắt ai oán nhìn người đang cười nhạo cậu.

Những người khác trong phòng nhờ nhạc đệm nho nhỏ này mà buông lỏng tinh thần, lộ ra một chút tươi cười.

Không đành lòng nhìn ánh mắt ai oán của bảo bối, Âu Bá Dương cười một hồi rốt cuộc cũng nhịn xuống, nhìn gương mặt hồng hồng của Nhược Hi, hỏi: “Bây giờ con cảm thấy thế nào? Có muốn uống nước hay ăn gì không?”

Âu Nhược Hi thử cử động cánh tay, đau tới mức há miệng nhe răng, khuôn mặt vốn đỏ ửng do xấu hổ thoáng chốc trở nên trắng bệch: “Cánh tay đau quá”. Nhìn xung quanh một vòng, phát hiện chỉ có hai người Thiên Kình môn ở chỗ này, lại xuất hiện thêm hơn mười khuôn mặt xa lạ, cậu không khỏi cao hứng: “Ba ba, con tin đều đã tìm thấy rồi sao? Vậy chúng ta sắp có thể về nhà phải không?”

Không khí vốn có chút dịu nhẹ lại chìm vào đáy cốc, Âu Nhược Hi nhìn vẻ mặt của mọi người, trong lòng nổi lên một trận bất an, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Âu Bá Dương, cậu lo lắng hỏi thăm: “Không ra được sao?”

Âu Bá Dương miễn cưỡng cười nhẹ, xoa gò má của Nhược Hi: “Không phải không ra được, mà chúng ta chỉ có nửa giờ để thoát ra khỏi đây, mấy người Trạch Hâm đang đi tìm phao thuyền cứu sinh, chỉ cần tìm thấy chúng ta có thể rời đi”. Vào lúc này, cho dù là thời điểm cường thịnh nhất của hắn cũng không đánh lại được uy lực của tự nhiên, biển rộng mênh mông, nếu như chiếc thuyền này nổ tung mà không có thuyền bè cứu hộ, vậy thì phải chết là không thể nghi ngờ.

“Cái gì?” Âu Nhược Hi dùng cánh tay không bị thương nắm chặt lấy vạt áo của Âu Bá Dương, gấp giọng hỏi: “Vì sao?”

“An Đức Liệt sắp đặt bom hẹn giờ trên thuyền, chắc hắn cũng đã đi rồi”. Âu Bá Dương một bên nhàn nhạt nói, một bên vuốt ve cánh tay trắng nõn của bảo bối Nhược Hi, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.

“Vâng”. Không biết có phải do sự trấn định của Âu Bá Dương ảnh hưởng đến Âu Nhược Hi hay không, cậu chỉ đáp một tiếng rồi không mở miệng nữa, tiếp tục rúc vào lòng Âu Bá Dương.

**********

“Mọi thứ đã sắp xếp xong rồi, thuyền cứu hộ cũng đã tập trung đủ, lúc nào cũng có thể xuất phát”.

Thông tin được truyền tới trong bộ đàm khiến Lý Chí Thành mừng rỡ như điên, hắn cầm lấy bộ đàm trầm giọng nói: “Hai phút sau lập tức khởi hành, mau chóng chạy tới chỗ thuyền cứu hộ”.

“Yên tâm, xuất phát!”

Bọn họ ban đầu là đi bằng trực thăng tới Địa Trung Hải, sau đó mới nhảy dù lên thuyền, Lý Chí Thành có chút suy nghĩ trong lòng, từ lúc bọn họ biết được sự việc cho tới hiện tại chuẩn bị xuất phát đã trôi qua hai mươi phút, nhưng từ phi trường đi tới vị trí thuyền của An Đức Liệt cũng mất hơn hai giờ, An Đức Liệt vội vàng bỏ chạy như thế, chắc chắn đã động tay động chân gì đó trên thuyền, nếu là vậy thì… bọn họ có chạy thoát kịp không?

“Mau lên! Mọi người đừng hốt hoảng, từng người từng người nối đuôi nhau, bất kỳ ai cũng đều có thể rời khỏi!” Chu Trạch Hâm chỉ huy mọi người lên thuyền cứu hộ. Những chiếc thuyền này đều do bọn Chu Trạch Hâm cố gắng hết sức chín trâu hai hổ mới tìm thấy được, có tổng cộng năm chiếc thuyền, con tin mười sáu người, anh em Thiên Kình môn là mười ba người, hai mươi lăm người ngồi thuyền, còn dư bốn người có thể lên trực thăng.

Âu Nhược Hi tựa vào Âu Bá Dương, lẳng lặng nhìn mọi người lên thuyền, mỗi thuyền ngồi năm người, còn dư lại bốn người Âu Bá Dương, Âu Nhược Hi và hai người anh em Thiên Kình môn.

“Đi mau, không còn nhiều thời gian”. Âu Bá Dương gật đầu với Chu Trạch Hâm, Chu Trạch Hâm nhảy lên chiếc thuyền đậu sau cùng, theo ý của Âu Bá Dương chỉ huy bốn chiếc thuyền còn lại đi khỏi. Tốc độ của thuyền tuy không nhanh, nhưng có thể rời xa nơi nguy hiểm này được chút nào hay chút đấy.

“Chúng ta cũng mau đi thôi”. Âu Bá Dương vẫy tay về phía bầu trời, ba chiếc trực thăng vẫn luôn bay lơ lửng trên không chậm rãi hạ thấp xuống, đồng thời thả ra thang dây.

“Hai người lên trước, từng người một, mau lên!” Âu Bá Dương ý bảo hai thủ hạ bên người, bọn họ lắc đầu nói: “Ông chủ, ngài lên trước”.

“Đây là mệnh lệnh, mau!” Âu Bá Dương nghiêm khắc ra lệnh, “Ngay lập tức”.

Hai người họ đi theo bên cạnh Âu Bá Dương cũng đã lâu, hiểu rõ tính tình của hắn, lập tức bám lấy thang dây trèo lên.

“Nhược Hi, con lên đi”. Âu Bá Dương tự động đi sau cùng, đẩy Âu Nhược Hi về phía trước.

Âu Nhược Hi không tình nguyện nói: “Ba, con muốn chúng ta cùng nhau…”

Ầm!

Một tiếng nổ mạnh truyền tới, chiếc thuyền nhất thời rung lắc kịch liệt, Âu Bá Dương và Âu Nhược Hi cũng lung lay theo một chút, Âu Bá Dương nắm lấy tay Âu Nhược Hi bắt buộc cậu cầm lấy thang dây, “Mau! Con leo lên trước! Ba lập tức đi theo phía sau”.

Cánh tay Âu Nhược Hi rất đau, mắt cũng đau, cậu biết, người đàn ông này luôn âm thầm bảo vệ cậu, nhưng để hắn lại phía sau, cậu làm sao có thể rời đi trước?

“Ba ba, ba mau chóng trèo lên cùng con đi!”Âu Nhược Hi trèo lên hai nấc, quay đầu nhìn Âu Bá Dương nói.

Âu Bá Dương lộ ra nụ cười ôn nhu, giống hệt nụ cười mỗi buổi sáng hắn luôn dành cho cậu khi thức dậy, hắn đẩy Âu Nhược Hi về phía trước một chút, nói: “Mau, ba sẽ đi sau con ngay thôi”.

Tiếng nộ mạnh liên tiếp vang lên, Âu Bá Dương lo lắng hối thúc: “Mau lên!” Con thuyền bắt đầu từ từ chìm xuống, Âu Bá Dương không đỡ Âu Nhược Hi được nữa, theo con thuyền nghiêng ngã cơ thể hắn cũng bị lệch đi!

Chương 82 hết »»

Dục trầm tự hải || Chương 81

⊥ Thời khắc sinh tử (1) ⊥

Nếu đem con thuyền này cắt ngang, ngay lập tức sẽ phát hiện ra mấy người Âu Bá Dương đang bị vây trong một vòng tròn, dần dần tiến vào trung tâm.

Mỗi một phòng đều sắp đặt sẵn cạm bẫy cùng sát thủ, vĩnh viễn không thể đoán ra được cạm bẫy là gì, được che dấu ở đâu, hoặc là không cẩn thận sẽ đụng phải một vật gì đó rồi lại dẫn tới một trận gió tanh mưa máu. Đạn dược bên phe Âu Bá Dương tiêu hao nhanh chóng, mỗi một người đều bị thương, ngay cả Âu Bá Dương cũng không thể may mắn tránh khỏi.

Âu Nhược Hi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, việc chiến đấu liên tục cùng với mất máu quá nhiều, thể lực của cậu bắt đầu chống đỡ hết nổi, thân thể chưa bao giờ suy yếu như lúc này, càng lúc càng mờ mịt choáng váng. Không biết lại vấp phải cái gì, dưới chân Âu Nhược Hi lảo đảo một cái, thân hình không thể đứng vững được nữa, ngã nhào trên mặt đất.

Âu Bá Dương đang gắt gao quan sát tình hình bốn phía, không thể lúc nào cũng chú ý tới Âu Nhược Hi, cho đến khi hắn nghe thấy âm thanh vật nặng đổ xuống, sắc mặt nhất thời đại biến. Lúc này đây, hắn không còn tâm tình nào mà để ý tới hoàn cảnh xung quanh, cũng chẳng quan tâm tới việc giải cứu con tin gì nữa, dáng vẻ suy yếu té ngã trên mặt đất của bảo bối khiến trái tim hắn rét lạnh.

“Nhược Hi! Nhược Hi!” Âu Bá Dương vỗ vỗ mặt Âu Nhược Hi, trong giọng nói luôn bình thản kia lại xen lẫn muôn vàn lo lắng, lông mày rậm nhăn lại, khuôn mặt như đao khắc lại cương cứng như khúc gỗ, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của Âu Nhược Hi.

Đau đớn trên mặt khiến Âu Nhược Hi nhíu chặt chân mày, chậm rãi mở mắt, chớp mắt hai lần mới nhìn rõ được người ôm mình, vô lực gượng cười: “Ba ba, con không sao, chỉ là hơi mệt một chút thôi, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi”. Nhìn nam nhân lo lắng cho mình như vậy khiến cậu rất đau lòng, giờ phút này, Âu Nhược Hi mới cảm thấy hối hận chưa từng có, hối hận vì tự cho mình đúng. Nếu không phải do cậu tự tiện chủ trương, ba ba hành động một mình sẽ càng dễ dàng hơn. Vốn cho rằng bản thân đã có thể độc lập, có thể giúp được ba ba, nhưng cuối cùng lại trở thành trói buộc của hắn. Âu Nhược Hi trong lòng vô cùng khổ sở.

“Con đang nói gì vậy? Đã té xỉu đến vậy mà còn muốn cậy mạnh hay sao?” Âu Bá Dương trách cứ, “Khó chịu vì sao không nói sớm cho ba biết? Con có biết khoảnh khắc nhìn con ngã xuống tâm trạng của ba như thế nào không?” Tuy rằng miệng thì trách cứ, nhưng động tác ở tay lại không chậm chút nào, hắn vặn mở chai nước, đưa tới bên miệng Âu Nhược Hi, Âu Nhược Hi hé miệng, dòng nước tươi mát hóa giải cho cổ họng khô cằn bỏng rát, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, nghe Âu Bá Dương nói, cậu suy yếu cười cười: “Thật mà, có thể là do tiêu hao thể lực quá độ nên nhất thời có chút chịu không nổi, vì vậy mới hôn mê bất tỉnh, ba ba không cần lo lắng, con nghỉ ngơi một chút sẽ tốt lên thôi”.

Âu Bá Dương nhíu mày, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của bảo bối, nhìn thế nào cũng không cảm thấy chỉ nghỉ ngơi một chút là tốt lên.

“Đừng nói nữa, ba cõng con”. Quyết đoán đưa ra chủ ý, Âu Bá Dương hành động thật nhanh, đỡ Âu Nhược Hi đứng lên, hơi ngồi xổm xuống, bày ra tư thế khom lưng.

“Ba ba, không cần, ba cõng con sẽ rất bất tiện, làm sao chiến đấu được?” Âu Nhược Hi không đồng ý, cậu đã đem tới rất nhiều phiền phức cho ba ba rồi, không muốn tăng thêm gánh nặng cho hắn nữa đâu.

“Đừng nói nhảm, lên đi, ba không sao”. Âu Bá Dương bình thường nói chuyện với Âu Nhược Hi đều rất ôn hòa, nhưng lúc này thì vô cùng nghiêm túc, trực tiếp ra lệnh.

Âu Nhược Hi nhíu mi, nhìn tấm lưng dày rộng phía trước, do dự.

“Ba ba, hay là ba đi trước đi, con chờ ở chỗ này, sát thủ ở đây đều chết hết cả rồi, sẽ không có chuyện gì đâu”.

“Lên đây, tuyệt đối không có chuyện ba bỏ con ở lại đây một mình”. Âu Bá Dương lần thứ hai ra lệnh, đã có chút không vui.

Giằng co trong chốc lát, Âu Nhược Hi cuối cùng vẫn nhận mệnh bò lên, nhẹ nhàng nằm lên lưng của Âu Bá Dương. Âu Bá Dương đưa tay vòng ra sau đầu gối của cậu, hơi xốc cậu lên vững vàng đặt trên lưng, hành động vẫn lưu loát như cũ, dường như trọng lượng của Âu Nhược Hi hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới hắn. Âu Nhược Hi tựa đầu vào hõm vai Âu Bá Dương, một mùi hương chỉ thuộc về riêng người này lập tức vờn quanh chóp mũi, khiến cậu cảm thấy an tâm hơn. Cảm giác mệt mỏi lại kéo tới, Âu Nhược Hi dần dần thả lỏng người, hai mắt nhắm lại.

Âu Bá Dương hơi nghiêng đầu, mái tóc phía trước ngăn trở ánh mắt của bảo bối, nhưng hắn biết, bảo bối đang ngủ. Cân nặng trên lưng hoàn toàn không phải là gánh nặng của hắn, mà là cân nặng của hạnh phúc, còn người đang nằm trên lưng hắn, chính là hạnh phúc của hắn.

**********

Bộ dáng hạnh phúc của hai người kia cho dù là cách một tấm màn cũng chói mù ánh mắt An Đức Liệt, hắn nham hiểm ra lệnh cho Leo đứng phía sau: “Leo, khởi động bom hẹn giờ, đặt thời gian là 90 phút, sau khi khởi động chúng ta lập tức rời khỏi đây”. 90 phút, dựa theo tốc độ của bọn người Âu Bá Dương bây giờ, hẳn là bọn họ vừa cứu được người ra thì sẽ không còn thời gian để rời đi.

Leo cả kinh, do dự nhìn hơn mười thân ảnh lóe lên trên màn hình: “Thiếu gia, làm như vậy có phải là quá độc ác rồi hay không? Nếu như những thuộc hạ khác của Âu Bá Dương tìm đến đây, chúng ta…”

An Đức Liệt trở tay cho hắn ta một cái tát, âm ngoan nói: “Lúc nào thì học được chống đối rồi hả? Lời của tôi nói mà dám không nghe sao?”

Leo mặt bị đánh nghiêng hẳn sang một bên, nhưng hắn ta không để ý tới đau đớn, cúi đầu cung kính nói: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ lập tức làm ngay”.

Ấn một cái nút, Leo nói: “Chủ tử, hiện tại chúng ta có thể rời đi”.

An Đức Liệt lạnh lùng nở một nụ cười, trong con người màu xanh nhạt đều hiện sự tàn nhẫn.

**********

“A? Đằng kia có một chiếc cano đang rời khỏi đây?” Bên trong chiếc trực thăng vẫn luôn xoay tròn trên bầu trời ngay phía trên con thuyền, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, thân hình cường tráng cùng một bộ râu quai nón nam tính kinh ngạc thốt lời. Kéo màn hình lại gần, là An Đức Liệt một đầu tóc xanh và Leo đang khởi động cano. Hai người khác cũng ở trên trực thăng hiển nhiên cũng phát hiện ra cano của An Đức Liệt, trong phòng thông tin lập tức tràn ra một trận mắng mỏ.

“Con mẹ nó, An Đức Liệt quả nhiên là đủ tàn nhẫn, không ngờ có thể bỏ lại thuộc hạ tự mình chạy trốn?!”

“Mạng của người khác thì không phải là mạng sao? Đúng là không có tính người mà!”

“Khoan, chờ một chút, mọi người không cảm thấy An Đức Liệt vội vã chạy đi như vậy rất đáng ngờ hay sao?” Người đàn ông râu quai nón bình tĩnh mở miệng, chỉ ra vấn đề trong đó.

Lời của hắn hiển nhiên khiến hai người còn lại chú ý, bọn họ lập tức cẩn thận suy nghĩ lại, giây sau đều bừng tỉnh, lên tiếng: “Nói không sai, nhất định trên thuyền có gì đó rất nguy hiểm khiến hắn không thể không rời khỏi, có hai khả năng, một là ông chủ đã thành công chiếm được quyền chủ động, cứu thoát con tin, hai là trên thuyền có đồ vật đủ để uy hiếp tới tính mạng của hắn”.

“Nếu như ông chủ chiếm được quyền chủ động nhất định sẽ báo ngay cho chúng ta biết, hiện tại vẫn chưa có tin tức, cho nên chắc chắn không phải là khả năng thứ nhất, hơn nữa cũng không đến nổi khiến An Đức Liệt chạy trối chết như vậy”.

“Vậy thì chỉ có thể là khả năng thứ hai!”

“Mau! Mau chóng thông báo cho ông chủ! Bảo bọn họ nhanh rời khỏi!”

“Nguy rồi! Tín hiệu đã bị cắt đứt! An Đức Liệt đúng là đê tiện vô liêm sỉ!”

“MD!”

“Mau thông tri với Lý Chí Thành, thỉnh cầu viện trợ, mau lên!”

“MD! Cái tên vô sỉ đê tiện này!”

**********

Sáng sớm, khu biệt thự cao cấp của Âu gia chìm trong ánh sáng dương quang chói lọi, Chu Tử Diêm, Trịnh Lâm và Hưng Hinh ngồi trong phòng khách lo lắng chờ đợi, vú Dương nhìn không nổi nữa đành lên tiếng: “Tiên sinh, mọi người ăn trước đi đã, tiểu thiếu gia không biết khi nào mới rời giường”.

“Nhược Hi không phải nói tới nhà Ngụy tiên sinh ở vài ngày thôi sao, hiện tại cũng hơn hai ngày rồi, hẳn là đã trở về rồi nhỉ!” Ngón tay Trịnh Lâm liên tục gõ lên mặt bàn, tần suất ngày càng nhanh, hắn bỗng nhiên đứng lên, trong lòng luôn cảm thấy bất an: “Không được! Tôi phải đi lên lầu nhìn xem!”

“Nhưng mà thiếu gia không cho phép người khác đi lên lầu…” vú Dương do dự nói.

Trịnh Lâm có chút chần chờ, mệnh lệnh của ông chủ hắn cũng biết, nhưng hiện tại có liên quan tới Nhược Hi, chắc ông chủ sẽ không trách tội hắn đâu!

“Các người ở dưới này chờ đi, một mình tôi đi lên, nếu ông chủ có biết thì để một mình tôi gánh tội”. Trịnh Lâm nói xong cũng không chờ những người khác đáp lại, xông thẳng lên lầu.

Chu Tử Diêm và Hưng Hinh đều tò mò nhìn về hướng trên lầu, bọn họ thực sự muốn biết lầu hai bị Âu Bá Dương đưa vào vùng cấm trông như thế nào, mặc dù bọn họ cũng biết sẽ không có khác biệt quá lớn so với các tầng khác, nhưng bởi vì bị cấm nên nó mới có vẻ thần bí.

Chỉ chốc lát sau Trinh Lâm ào xuống như một cơn gió, sắc mặt tối đen: “Nhược Hi không có trên đó, xem ra thằng nhóc đó đã bỏ chạy cách đây hai ngày, vậy mà chúng ta không hề phát hiện!”

Chủ Tử Diêm cả kinh nói: “Cậu ấy có thể chạy đi đâu chứ”.

“Nước Đức”. Hưng Hinh lạnh lùng nhả ra hai chữ.

Sắc mặt Trịnh Lâm càng thêm âm trầm: “Liên hệ với Chu Trạch Hâm, hỏi hắn Nhược Hi có ở chỗ hắn hay không”.

Hưng Hinh gọi điện, thanh âm băng lãnh: “Khu vực ngoài vùng phủ sóng”.

Hưng Hinh gọi thêm số của những người khác, cũng đều ngoài vùng phủ sóng, trên khuôn mặt luôn lãnh đạm lạnh lùng dần trở nên biến sắc, ngay lúc kiên trì của cô sắp bị rút hết sạch thì cuối cùng cũng có một người tiếp điện thoại.

Chu Tử Diêm cũng cảm thấy bầu không khí ngày càng căng thẳng, bất an trong lòng y cũng ngày càng nghiêm trọng hơn. Kể từ lúc biết y là cậu của Âu Nhược Hi, bọn Trịnh Lâm đã không còn phòng bị y nữa, nhưng thời điểm gần đây bọn họ lại luôn để mắt tới y, vì vậy y có thể khẳng định người mà Âu Bá Dương đang đối phó bên Đức là ai, chính vì vậy y mới càng thêm lo lắng, lo lắng cho người nào, chính y cũng không biết, có thể là cả hai bên!

“Ông chủ và mọi người bị An Đức Liệt dẫn dụ tới một con thuyền, hiện tại sống chết không rõ”. Sau khi nghe điện thoại, Hưng Hinh cúp máy, thanh âm như kết băng, nói rõ tình huống một lần.

“Cái gì?” Chú Tử Diêm lập tức đứng lên, trên mặt vô cùng lo lắng, y thì thầm: “Sống chết không rõ? Thủ đoạn của An Đức Liệt tôi vô cùng hiểu rõ, nếu như hắn muốn dồn người ta vào chỗ chết, nhất định sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, cái gì hắn cũng làm ra được! Hắn… Không được, các người mau đi cứu bọn họ! Chậm chút nữa bọn họ sẽ không còn mạng trở về!”

Trịnh Lâm nhìn y lo lắng không có vẻ gì là làm bộ, sắc mặt hơi dịu lại: “Bọn tôi đương nhiên phải qua đó, nhưng không phải hiện tại. Vấn đề của Âu thị ở đây vẫn cần người trông coi, Hinh, giao cho em được chứ? Lúc cần thiết có thể xin sự giúp đỡ của An thị, bọn họ là đồng minh của chúng ta, nhất định sẽ hỗ trợ”.

Hưng Hinh tuy rằng rất muốn đi, nhưng cô cũng biết lúc này không phải là thời điểm nổi nóng, cho nên trịnh trọng gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Trịnh Lâm gật đầu, chuyển hướng Chu Tử Diêm, “Anh không cần phải gấp gáp, những người ông chủ dẫn đi đều rất lợi hại, đều là tinh anh trong tinh anh, ông chủ và Chu Trạch Hâm lại càng lợi hại, anh từng có một thời gian dài đi theo An Đức Liệt, chắc cũng nghe nói tới <Hoàng> và <Phi Hồ> đúng không?”

Chu Tử Diêm kinh hô: “<Hoàng> và <Phi Hồ>? Vậy các người là…” Y nhìn Trịnh Lâm và Hưng Hinh, trong lòng hiểu ra: “Tôi chỉ nghe nói về Thiên Kình Môn, Thiên Kình Môn có <Hoàng> và ba thủ hạ của hắn <U Hồ>, <Ngân Hồ> và <Phi Hồ> từng tung hoành ngang dọc trong hai giới hắc bạch, tạo nên vô số kỳ tích, không nghĩ tới lại là các người”.

“Đúng vậy, cho nên, tình hình hiện tại của ông chủ không đến mức nguy hiểm tới mạng sống, nhưng chúng ta ở bên này cũng cần mau chóng chuẩn bị. Hinh, người của Thiên Kình môn anh sẽ không mang theo, để lại cho em, phòng ngừa An Đức Liệt đánh lén, anh sẽ đi một mình. Trên thuyền chỉ có mười mấy người, nhưng bên Đức còn có hơn một trăm người, anh tin tưởng chỉ cần những người bên đó là đủ rồi”. Trịnh Lâm lên kế hoạch, “Âu thị bên này nhất định phải bảo vệ thật tốt, đây là tâm huyết nửa đời người của ông chủ và chúng ta”.

Hưng Hinh gật đầu, sắc mặt ngưng trọng hơn bao giờ hết.

“Chu Tử Diêm, anh…”

Chu Tử Diêm lộ vẻ khó xử: “Hôm nay là ngày chị gái tôi phẫu thuật, sợ rằng không đi cùng mọi người được”.

“Được, vậy anh ở lại đây đi. Vú Dương, hệ thống an ninh của biệt thự lập tức mở liên tục 24/24, dì cứ ở trong nhà chờ đợi, chỉ cần không đi ra ngoài tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm”.

Vú Dương vô cùng bình tĩnh gật đầu, hoàn toàn không chút kinh hoảng, hiển nhiên bà đã gặp phải chuyện này không chỉ một hai lần.

Sắp xếp xong xuôi, lại ngồi trở về ghế, nhanh chóng ăn uống lót dạ, sau đó nói: “Hinh, em giúp anh chuẩn bị máy bay riêng, 10 phút nữa xuất phát”.

“Được”. Hưng Hinh đứng dậy đi qua một bên gọi điện thoại, thông báo một tiếng, rồi quay đầu nói với Trịnh Lâm: “Đã sẵn sàng”.

Chương 81 hết »»