Dục trầm tự hải || Chương 76


⊥ Giằng co ⊥

Sông nước hữu tình, phong cảnh tú lệ, nhưng khung cảnh tươi đẹp như vậy lại không có chút hấp dẫn nào đối với Âu Bá Dương lúc này.

An Đức Liệt nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, đứng phía sau là mười bảo tiêu cao to cường tráng, Leo nhận lấy ấm trà từ tay thư ký, không quên nở một nụ cười lịch sự với cô, trên khuôn mặt trắng nõn của nữ thư ký kia nhất thời hiện lên rạng mây đỏ. Cảnh tượng này đập vào trong mắt Lý Chí Thành, hắn lập tức hạ quyết tâm – ngay ngày mai hắn sẽ sa thải cô ta! Hắn không cần một thư ký vô dụng như vậy! Đáng thương cho cô thư ký kia hoàn toàn không biết rằng mình đã bị mất công việc chỉ vì mê trai.

“Âu tổng tài, thật không nghĩ tới ngài sẽ đích thân tới nơi này, thực sự là vinh dự cho tôi”. An Đức Liệt khiêu khích nhìn Âu Bá Dương, trong đôi mắt xanh lam kia hoàn toàn không có hảo ý, tựa như một con độc xà đang thè lưỡi, tùy thời đớp lấy con mồi.

Âu Bá Dương dường như không cảm giác được ánh mắt ác độc của hắn, thản nhiên nói: “Tôi cũng không nghĩ tới ngài sẽ đích thân đến đây, tôi cũng thấy vô cùng vinh hạnh”.

“[Người bạn cũ] tới, tôi đương nhiên phải trực tiếp đến thăm, nếu không, không phải sẽ làm uổng phí… giao tình mà chúng ta đã quen biết nhiều năm hay sao?” An Đức Liệt vuốt ve ngân liên trong tay, trên mặt ôn nhu mỉm cười.

Âu Bá Dương nhìn thấy ngân liên trong tay An Đức Liệt, ánh mắt lóe lên một cái rồi khôi phục lại tự nhiên, không nhanh không chậm nói: “Cũng không thể tính là bạn bè cũ, chỉ có duyên gặp nhau vài lần mà thôi. Huống hồ, về việc ngài đây có ý đồ thương tổn con trai của tôi, tôi còn chưa đòi ngài một cái công đạo, làm sao có thể xem là bạn bè được? Ngài hẳn là không nên tự nhận bừa quan hệ”.

Ánh mắt ác độc của An Đức Liệt càng trở nên tối tăm hơn, “Nếu không phải do anh thì sao tôi có thể làm Android bị tổn thương? Nếu không phải do anh thì sao tôi lại phải chịu đựng nhiều năm không nhìn thấy y? Âu Bá Dương, những dày vò bây giờ tôi phải chịu đều do anh tạo thành, anh nhất định sẽ vì chuyện này mà trả giá thật lớn!”

Âu Bá Dương trong lòng cảm thấy buồn cười, nhìn An Đức Liệt châm chọc nói: “Không phải tôi khiến cho anh làm tổn thương đến Android của anh, cũng không phải tôi khiến anh nhiều năm không nhìn thấy y, tôi chỉ cho người đưa anh xem ảnh chụp, chuyện về sau đều do tự tay anh gây ra, huống hồ nếu tôi không đưa ảnh chụp cho anh thì anh sẽ không biết hay sao? Đây chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn. Sao anh không thử suy nghĩ một chút, là vì cái gì mà Android liên tục trốn tránh anh không chịu gặp mặt?”

An Đức Liệt nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên xám trắng. Không phải hắn chưa từng nghĩ tới lý do Android bỏ đi, ngược lại hắn biết rõ là đằng khác, thế nhưng hắn không bao giờ thừa nhận là bản thân mình làm sai. Hắn là đương nhiệm gia chủ của gia tộc Phỉ Lợi Phổ, làm sao có thể dễ dàng cúi đầu trước người khác? Nhưng mỗi khi nghĩ như vậy, trong lòng hắn lại thấy trống rỗng, tựa như có một cơn gió lớn không ngừng thổi qua, không có một chút cảm giác ấm áp nào. Chính mình thật sự sai lầm rồi sao? Trước mắt dường như lại xuất hiện gương mặt thống khổ của Android, hắn biết rõ mỗi lần thân mật đều làm đau y, nhưng vẫn không thể nhịn được sự tàn nhẫn trong người. Thực sự sai lầm rồi sao?

Không! Không! Hắn không sai! Hắn là An Đức Liệt, hắn sẽ không bao giờ cúi đầu trước người khác! Cho dù là Android… cũng không được!

Âu Bá Dương nhìn An Đức Liệt không ngừng thay đổi sắc mặt, trong lòng thầm than, tôi chỉ có thể giúp anh đến mức này thôi… Chu Tử Diêm…

Âu Nhược Hi cùng đi với Chu Tử Diêm tới gặp cha mẹ của y, cũng là ông bà ngoại của cậu. Đối với hai người thân nhân đã lâu không gặp này Âu Nhược Hi không hề có nửa phần hảo cảm, thế nhưng Chu Tử Diêm không cho là vậy, nói cái gì mà cần phải bồi dưỡng tình cảm. Âu Nhược Hi thật không rõ, giữa bọn họ còn có tình cảm gì cần phải bồi dưỡng? Thật ra không phải do cậu lòng dạ hẹp hòi, thử nghĩ mà xem hai người được gọi là ông bà ngoại của cậu kia đã bao lâu rồi không tới thăm cậu lấy một lần, lần này họ cũng không mời cậu tới, việc gì cậu phải tự mình dâng tới cửa? Chỉ vì Chu Tử Diêm không ngừng làm phiền kiên quyết bắt cậu đi cùng, còn lâu cậu mới đồng ý.

Nói trắng ra là, tâm lý của Âu Nhược Hi không được thăng bằng mà thôi, đối với một đứa bé luôn khát vọng yêu thương nhưng không có được, dù thế nào trong lòng cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Được rồi, cậu thừa nhận là cậu có chút muốn đi, thế nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, thực sự chỉ có một chút.

Chu Tử Diêm lặng lẽ chú ý thần sắc của Âu Nhược Hi, phát hiện mặt cậu có chút nhăn nhó, giống như không hề tình nguyện, thế nhưng trong ánh mắt không giấu được chờ mong. Chu Tử Diêm trong lòng cười trộm, đứa bé này… không được tự nhiên như vậy chẳng biết là di truyền từ ai, nhưng mà, thực sự rất đáng yêu.

Chu Từ Diêm khóe miệng không dấu được ý cười chọc giận Âu Nhược Hi, cậu trừng mắt, làm ra biểu tình hung ác, hung hăng nói: “Có gì đáng cười hả?”

Chu Tử Diêm cười nhưng không nói, y cũng không muốn chọc giận người nào đó, khoảng thời gian này Âu tổng không ở đây, con sói nhỏ này đều bị vây trong trạng thái muốn tìm bất mãn, ngô, những người muốn tìm bất mãn thông thường sẽ làm ra những chuyện không tưởng tượng nổi, ví dụ như, sẽ tìm một tên lâu la nào đó đánh một trận hả giận, tuy rằng đứa cháu trai này của y thoạt nhìn tuyệt đối không phải là người như vậy…

Âu Nhược Hi không nói gì thêm, cậu đột nhiên vô cùng tưởng niệm người nam nhân đang ở tận bên Đức xa xôi kia, cha của cậu, cũng là người yêu của cậu. Đã lâu không cảm nhận được sự ấm áp của hắn, lồng ngực rắn chắc, tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực, còn có những nụ hôn nóng cháy và cả những lần… Thân thể vọt lên một trận tê dại, mặt Âu Nhược Hi đỏ như phát sốt. Cậu thực sự là không biết tiết tháo mà! Trên đường còn nghĩ tới mấy chuyện bậy bạ!

Chắc bởi vì hôm nay tới gặp những người đó, những người có thể nói là có quan hệ khá sâu xa với ba ba, cho nên mới đột nhiên nhớ tới hắn? Thế nhưng cho dù cậu nghĩ tới hắn, cũng không cần nghĩ tới mấy lần XXOO của bọn họ nha?

Chu lão tiên sinh và phu nhân đã ngồi chờ ở phòng khách từ sớm, bọn họ kích động đứng lên rồi lại ngồi xuống, thấp thỏm không ngừng, Chu Dịch Vân nhìn đến mức cho chút nhức đầu, Chu lão và Chu phu nhân thay phiên nhau cầm lấy tay Chu Dịch Vân hỏi tới hỏi lui, vì sao y còn chưa tới? Có phải y không muốn tới nữa hay không? Sẽ không đến đấy chứ? Vân vân và vân vân những câu hỏi vô nghĩa, cô ta tin tưởng nếu như đứa em trai đáng yêu kia của cô không tới, hai vị lão nhân gia này nhất định sẽ nắm tay cô đến lúc gãy mới thôi.

Ngay khi tiếng chuông cửa vang lên, Chu Dịch Vân mãnh liệt thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy tay của hai vị lão nhân gia ra đi mở cửa.

“Em rốt cuộc cũng tới rồi…” Khuôn mặt tươi cười rực rỡ bỗng chốc cứng đờ, Chu Dịch Vân cảm thấy Âu Nhược Hi xuất hiện vô cùng bất ngờ, nhưng ngay lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười, nói: “Mau vào!”

Âu Nhược Hi ánh mắt buồn bã, trong lòng đột nhiên có chút hối hận. Đáng ra cậu không nên tới đây mới đúng? Thế nhưng đã không còn thời gian cho cậu hối hận, Chu lão tiên sinh và Chu lão phu nhân nóng ruột chờ đợi đã mau chóng đi qua đây, vẻ mặt kích động, Chu lão phu nhân thậm chí nước mắt đã tuôn như suối, ngay cả Chu lão tiên sinh cũng đỏ bừng vành mắt.

Thấy hai người, hai vị lão nhân sửng sốt, Chu Dịch Vân nhanh miệng nói: “Y chính là người con đã nói Chu Tử Diêm, bên cạnh là Nhược Hi, hai người không biết Nhược Hi sao?”

“Không… Chỉ là không nghĩ tới Nhược Hi đã lớn như vậy rồi…” Chu lão phu nhân nắm tay Nhược Hi cảm thán nói, đứa bé nhỏ xíu nằm trong ngực bà năm đó đã lớn như vậy, bọn họ nhiều năm qua ở nước ngoài không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện?

Chu lão tiên sinh mặc dù không nói chuyện, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào Âu Nhược Hi. Ông ta vẫn luôn nhớ rõ thời điểm đứa bé này ra đời, cũng đặt rất nhiều mong đợi lên người cậu, chỉ là tạo hóa trêu người, nhiều năm trôi qua, ông ta vẫn chưa gặp lại cháu ngoại một lần nào nữa, đến nỗi bây giờ cháu ngoại đứng trước mặt cũng không dám nhận, nói ra điều này, châm chọc làm sao?

Âu Nhược Hi ngơ ngác bị Chu lão phu nhân lôi kéo, cho dù cố gắng duy trì không biểu hiện gì, nhưng vẫn bị xói mòn bởi cái nắm tay của bà, cậu cảm nhận được sự ấm áp cùng tình thân. Không biết vì sao, đột nhiên cậu có một loại xúc động muốn khóc.

Nói nói mấy câu, hai vị lão nhân hiển nhiên lại đặt sự chú ý lên người Chu Tử Diêm, Chu lão phu nhân miệng mấp máy, muốn nói lại thôi.

Chu Tử Diêm không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì, có chút kích động, có chút vui vẻ, rồi lại có chút trách cứ, cho đến hôm nay, y vẫn không thể tin được mình đã tìm thấy cha mẹ ruột. Hình dáng của cha mẹ trong trí nhớ lúc nhỏ đã không còn rõ ràng, nhưng đến khi nhìn thấy hai vị lão nhân y lại cảm nhận rõ ràng sâu trong nội tâm mình phát ra sự ỷ lại cùng thân thiết.

Đây chính là điều kỳ diệu của huyết thống sao? Chu Tử Diêm xoa ngực, tiếng tim đập càng ngày càng nhanh khiến cho y có cảm giác hít thở không thông.

“Được rồi, được rồi, đừng đứng ở chỗ này nữa, mau vào phòng ngồi đi, tôi đi pha trà cho mọi người”. Chu Dịch Vân nhìn không nổi nữa, gọi mấy người đang sững sờ ‘chào hỏi’ nhau đi vào nhà.

Thừa dịp một khoảng này, mấy người đều bình phục lại tâm tình, phân ra vị trí ngồi xuống. Ngồi bên trái Chu lão phu nhân là Âu Nhược Hi, bên phải là Chu Tử Diêm, Chu lão tiên sinh thì ngồi ghế sô pha phía đối diện, nhìn ba người bọn họ, mẹ con, bà cháu nói chuyện phiếm, trong lòng rất vui vẻ. Thời gian sống ở nước ngoài điều kiện vật chất tuy rằng tốt, nhưng lại luôn thiếu khuyết một loại thân thuộc, con gái thì quanh năm lui tới ở bên ngoài, thường thường nửa năm mới trở về thăm bọn họ một lần, khiến hai vị lão nhân không khỏi cảm thấy cô đơn buồn bã. Hiện tại thì tốt rồi, con trai đã tìm lại được, cháu trai cũng ở bên người, bọn họ xem như đã được hưởng niềm vui con cháu bên cạnh.

Chu lão phu nhân lau nước mắt, nức nở nói: “Lúc bị lạc mất con chúng ta đều vô cùng tự trách, cuộc sống ở Đức vốn không quen thuộc, chỉ có thể nhờ người quen tìm hiểu, cũng đã báo cảnh sát, nhưng làm thế nào cũng không tìm được tin tức của con, con giống như bốc hơi khỏi thế giới này, tìm thế nào cũng không thấy… Chúng ta còn nghĩ có khi con đã… Nhưng bây giờ con đã trở về, thật sự là quá tốt…”

Chu Tử Diêm trong lòng cũng có chút khó chịu, cảm giác cốt nhục chia lìa y rõ ràng hơn bất kì ai hết, hiện tại cha mẹ ở cạnh bên, y lại không biết mở lời thế nào.

Âu Nhược Hi cảm động, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Chu Dịch Vân, Chu Dịch Vân cảm nhận được ánh mắt của Âu Nhược Hi, lúng túng cười.

Âu Nhược Hi mặt không đổi dời đi ánh mắt, cậu đã sớm biết mẹ của mình là người thế nào, vì sao còn không ngừng ôm hi vọng? Thân thể máu thịt là do cha mẹ ban cho, thực sự cho bà ta một quả thận thì có thể trả nợ sạch sẽ?

Rõ ràng cảnh tượng náo nhiệt là thế, trong lòng cậu lại có chút lạnh lẽo. Lúc này, ba ba đang làm gì nhỉ? Linh hồn của cậu tựa như bị hút ra khỏi cơ thể, bay qua đại dương xa xôi đến bên người Âu Bá Dương.

Chương 76 hết »»

Các bạn thấy bánh mì nhà ta như thế nào!!!